Tôi 25 tuổi là cô gái không quá xấu, tính tình rất lý trí, luôn nghĩ cho người khác nên phần thiệt thòi tôi luôn chịu. Các bạn doc bao phu nu hôm nay tại đây. Từ bé tôi đã có một gia đình không hạnh phúc, tôi cũng chẳng có bạn thân để tâm sự, thế giới của tôi chỉ có anh, buồn vui gì cũng tâm sự cùng anh, không thì cứ để trong lòng.
Anh là người đã có gia đình, anh rất hiền, luôn nhịn nhục và làm việc gì cũng suy tính kỹ càng và là người hay yếu lòng, không có bản lĩnh.
Tôi và anh quen nhau trong cơ quan làm việc của tôi. Trong thời gian yêu nhau anh không lo lắng cho tôi nhiều không quan tâm tôi nhiều nhưng dù anh đi đâu làm gì cũng phải gặp tôi rồi mới về, đi đâu với bạn bè của anh, anh đều dẫn tôi theo.
Có lần đi Sài Gòn anh đã bỏ mặc tôi ở quầy lễ tân của quán bar còn anh thì cùng với bạn gái cũ ở trong quán bar chơi, anh để cho bạn của anh đi tìm tôi. Xem thêm thông tin bao gia dinh. Tối đó tôi và anh đã cãi nhau suốt đêm, sáng hôm sau anh biết mình đã sai nên xin lỗi tôi rất nhiều. Từ đó anh trở nên thương tôi hơn, khi về đến nhà tôi, vì quá mệt nên anh ngủ say, tôi lấy điện thoại anh xem tin nhắn thì tôi đã phát hiện một chuyện khiến tôi điên đảo đầu óc. Anh nhắn tin cho vợ anh và nói anh bận và không về nhà đựơc. Đọc xong tin nhắn tôi như người mất hồn. Anh tỉnh dậy thấy vẻ mặt tôi khác thường nên anh giận hỏi tôi có chuyện gì. Tôi đưa tin nhắn anh cho anh xem.
"Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra", anh đành thú nhận với tôi tất cả. Anh đã có vợ và một đứa con trai 4 tuổi. Các bạn sinh con theo y muon xem chi tiết tại đây. Anh đã gạt tôi suốt 5 tháng yêu nhau mà tôi không hề biết, bạn bè anh không hề nói gì sợ anh buồn. Khi mọi chuyện vỡ lở tôi kiên quyết chia tay nhưng anh thì không chịu cứ bám lấy tôi và giải thích cho tôi hiểu về cuộc sống vợ chồng của anh.
Khi hiểu ra mọi chuyện và xác minh từ bạn bè và người thân trong gia đình anh (dì anh biết tôi và anh quen nhau) thì anh và vợ đang ly thân những vẫn sống chung nhà. Vợ anh rất hung hãn và thường hay chửi mắng, thậm chí đánh chồng. Vợ anh không đi làm, không kiếm ra tiền nhưng tiêu tiền thi không ai bằng. Con cái chị cứ phó mặc cho anh, còn anh thì cứ dẫn thằng bé đi chơi cùng tôi, cho tôi chăm sóc và tôi cũng xem thằng bé như con mình. Khi biết tôi chịu nhiều thiệt thòi, anh càng thương tôi nhiều hơn nhưng vẫn không ly dị được với vợ vì anh sợ mất con. Còn tôi thì không muốn cướp hạnh phúc của người khác, tôi cũng thường xuyên khuyên anh trở về với gia đình nhưng anh không chịu.
Tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng, bế tắc mọi chuyện. Tôi để anh lựa chọn, không thề ép buộc anh phải có trách nhiệm gì với tôi vì tôi hiểu những gì anh phải chịu đựng. Tôi đã cho anh một cơ hội cuối cùng từ đây đến cuối năm nếu anh không giải quyết được mọi chuyện thì đường ai nấy đi chứ tôi không chờ đợi anh nữa. Nhưng liệu anh và tôi có đến đựơc với nhau không gì anh quá hiền hay yếu lòng, tôi không đủ niềm tin cho anh nhưng anh rất yêu tôi, nếu dừng lại thì tôi thương và tội nghiệp cho anh lắm. Và tôi sẽ rất đau lòng. Tôi có nên dừng lại hay cùng anh đối mặt tất cả? Xin cho tôi ý kiến
0 nhận xét:
Đăng nhận xét